Các bạn đang Xem Cuốn Sách có tự đề "sói & gia vị - tập 14" thuộc danh mục thể loại "văn học" được xuất bản bởi nhà xuất bản "NXB Hà Nội". Cuốn sách này được phát hành với hình thức bìa "bìa mềm" và đang là một trong những cuốn sách bán chạy nhất trên thị trường hiện nay.
Bạn có thể Tải cuốn sách "sói & gia vị - tập 14" PDF một cách rất nhanh chóng theo hướng dẫn bên dưới:
Chào mừng Bạn đã ghé thăm trang Website TaiSachPdf.VN – Nơi bạn có thể tìm kiếm những cuốn sách hay và mới nhất hiện nay. Cuốn sách sói & gia vị - tập 14 của tác giả “hasekura isuna“ được “NXB Hà Nội” xuất bản với hình thức “bìa mềm” đang được rất nhiều đọc giả quan tâm thuộc thể loại “văn học”.
Sách vốn là kho tàng tri thức quý báu, có khả năng thay đổi cuộc sống của nhiều người. Website TaiSachPdf.VN đã cung cấp một môi trường cho phép mọi người tiếp cận hàng ngàn cuốn sách PDF thuộc đa dạng thể loại.
Các bạn có thể truy cập vào Website TaiSachPdf.VN để xem và tải cuốn sách "sói & gia vị - tập 14" dưới các định đạng File: PDF, AZW3, EPUB, PRC để đọc thuận tiện hơn. Bên dưới là thông tin cơ bản của cuốn sách "sói & gia vị - tập 14"
tên nhà cung cấp | thái hà |
---|---|
tác giả | hasekura isuna |
nxb | nxb hà nội |
năm xb | 2020 |
ngôn ngữ | tiếng việt |
trọng lượng (gr) | 460 |
kích thước bao bì | 13 x 19 cm |
số trang | 454 |
hình thức | bìa mềm |
tác phẩm download nhiều nhất | top 100 tác phẩm light novel download nhiều của tháng |
Sói & Gia Vị - Tập 14
Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).
Ra mắt cùng thời điểm với Cô gái văn chương (Bungaku Shoujo), bộ light novel ăn khách của nữ nhà văn Nomura Mizuki, nhưng trong khi Cô gái văn chương ở thời điểm mới ra mắt (2007) chỉ lọt vào top 8 bảng xếp hạng Kono Light novel ga Sugoi! thì Sói & Gia vị đã chiếm ngôi đầu bảng xếp hạng, và đứng thứ năm trong hai năm liên tiếp sau đó. Cũng trong năm 2007, bảng xếp hạng này đã vinh danh Holo là Nhân vật nữ chính được yêu thích nhất năm.
Thợ bạc Fran Vonely cuối cùng cũng vẽ cho Lawrence tấm bản đồ vùng đất phía bắc. Những tưởng có thể đi cùng Holo đến Yoitsu, nhưng khi quay lại thị trấn Lenos, anh lại bị cuốn vào một vụ bất ổn liên quan đến sách cấm.
Bên trong cuốn sách này là những ghi chép về một kỹ thuật có khả năng đẩy Yoitsu rơi vào hiểm cảnh. Tuy nhiên, nếu như tham gia vào vụ làm ăn liên quan đến cuốn sách, Lawrence sẽ không có đủ thời gian để đi đến Yoitsu cùng Holo, và phải quay trở lại con đường thương nhân lưu động ngay sau đó… Đứng trước một quyết định đau đớn, rốt cuộc Lawrence sẽ lựa chọn điều gì?
Tập 14 bắt đầu cao trào của Sói và gia vị
Bố cục sách:
Chương mở đầu
Chương I
Chương II
Chương III
Chương IV
Chương kết
Lời tác giả…
Trích dẫn:
“Một cuốn sách về cấm thuật à?”
Eringin lặp lại ngắn gọn, chăm chú quan sát Le Roi.
Bình thường người thương nhân buôn sách này lúc nào cũng sử dụng những mánh lới pha trò làm vũ khí, nhưng lúc này vẻ mặt của ông ta lại nghiêm túc đến lạ lùng.
“Có vẻ như cuốn sách đó là bản chép tay của một cuốn sách đã bị đưa vào danh mục cấm trong Công đồng đại kết[1] lần thứ hai, diễn ra cách đây ba mươi tư năm. Cuốn sách gốc đã bị thiêu rụi rồi. Trong các ghi chép chỉ nói rằng tác giả của cuốn sách đã bị giam cầm. Tuy nhiên, trong giới thương nhân buôn sách chúng tôi lưu truyền lời đồn đại rằng, có một người học trò của ông ta đã chạy thoát, mang theo bản thảo và tự tay viết ra một bản khác của cuốn sách. Tuy nhiên, không thể chắc chắn được có bao nhiêu phần thật giả. Tôi cũng từng nghe nói có vô số những trò lừa đảo lợi dụng những câu chuyện như thế này, nhiều không đếm xuể.”
Bản chép tay và phần chú thích thường xuyên bị sử dụng làm công cụ lừa đảo.
Col cũng đã từng bị cuốn vào một trò lừa lọc tương tự, cuối cùng đành rơi vào cảnh phải chạy trốn khỏi thủ đô của tri thức - Aquent.
“Vậy ý anh là lần này không phải lừa đảo?”
“Đúng vậy, chi tiết mọi chuyện thì như tôi vừa giải thích khi nãy.”
Le Roi không chút do dự kể lại toàn bộ mọi chuyện, từ đoạn phát hiện ra căn hầm chứa sách ở tu viện, cho đến lá thư của người hát rong.
Theo một cách nào đó, câu chuyện của Le Roi quá mức trôi chảy lưu loát. Tuy nhiên, không cần biết thật giả thế nào, nhưng sự nhiệt tình hăng hái của ông ta chắc chắn là thật.
Eringin nãy giờ đang chăm chú quan sát Le Roi, bất ngờ hướng ánh mắt về phía Lawrence.
“Anh Lawrence cũng chưa chắc chắn được chuyện này thật giả ra sao, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Nghe từ những gì ngài đây nói thì đây có vẻ là một phi vụ làm ăn nguy hiểm, vẫn còn rất nhiều điểm đáng phải nghi ngờ. Lúc làm người trung gian giới thiệu cho chúng tôi vụ này… anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa?”
Lời đe dọa ông ta nói ra núp dưới bóng của một câu bông đùa. Lawrence chỉ gật đầu, đáp ngắn gọn:
“Tôi đã được nghe từ một người quen về sự lợi hại của Le Roi.”
Sự “lợi hại” này chủ yếu mang ý nghĩa tiêu cực, thể hiện ở tính gian xảo và sự nhanh trí của ông ta, nhưng trên thực tế, từ này còn có thể bao gồm cả sự kiên trì bất chấp tất cả để đạt được mục đích của Le Roi nữa.
Eringin hơi nghiêng đầu, chỉ có môi là thoáng mỉm cười.
Tuy vẻ mặt vẫn nghiêm nghị nhưng Le Roi đã bắt đầu căng thẳng tới nỗi phải lau mồ hôi túa ra như tắm.
“Vấn đề không phải là tiền, đúng không?”
Đôi mắt của Eringin nhắm lại, hơi cuối xuống một chút, giống như thể đang lần theo ký ức.
Chắc hẳn ông đang hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó, khi vụ bạo động diễn ra ở thị trấn Lenos.
Vào ngày ngày ấy, Lawrence đã từ chối vụ làm ăn có thể đem lại một món lợi nhuận khổng lồ mà Eve đề nghị và trở lại thương hội này.
Mục đích chẳng phải điều gì khác, mà chính là để đưa Holo trở về.
“Anh có sự gắn bó sâu sắc với vùng đất phía Bắc thì phải?”
Ấy cũng chính là cụm từ mà Le Roi đã sử dụng.
Eringin mỉm cười để lộ hàm răng trên gương mặt có chút sửng sốt.
“Đây đúng là một điều nghe chẳng dễ chịu gì đối với những người làm nghề như chúng tôi.”
Philon không muốn làm người trung gian bởi đúng một lý do duy nhất: thương hội Delink là nơi chuyên buôn bán nô lệ.
Lính đánh thuê chủ yếu có hai nguồn thu nhập chính.
Cướp bóc tài sản và buôn bán nô lệ.
Tiền công được người chủ thuê trả không phải là thứ họ quan tâm lắm.
Vốn dĩ họ chưa chắc đã nhận được tiền công, nếu có trả thì cũng chỉ là một khoản ít ỏi vào lúc tuyển mộ ban đầu. Tuy nhiên, họ vẫn luôn tranh nhau tìm kiếm chủ thuê, chỉ đơn giản là vì để có thể danh chính ngôn thuận cướp bóc tài sản.
Lawrence giới thiệu Le Roi cho thương hội này bởi anh nghĩ như vậy có thể giúp được gì đó cho vùng đất phía Bắc, dù theo một cách vòng vo gián tiếp. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian sắp tới, chắc chắn thương hội Delink sẽ lợi dụng âm mưu của thương hội Debau, cũng như sự hỗn loạn ở vùng đất phía Bắc để có thể thu được những khoản lợi nhuận khổng lồ.
Anh hoàn toàn không thể mường tượng được, rốt cuộc liệu sẽ có bao nhiêu người bị bắt và bán làm nô lệ, trong khi quê hương của họ thì bị thiêu rụi trong chiến tranh?
“Tuy nhiên, nhiệm vụ của hiền giả là suy nghĩ đau đầu nhức óc, nhiệm vụ của tu sĩ là sửa chữa sai lầm, còn nhiệm vụ của thương nhân chúng ta là thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Nếu đã vậy, ông Le Roi rốt cuộc là đang hành động nhằm thỏa mãn nhu cầu của ai đây?”
Cuộc đàm phán lại tiến thêm một bước xa hơn.
Le Roi ngay lập tức hắng giọng và trả lời:
“Người thuê tôi là ngài Nicholas ở Công quốc Laondirre. Nếu đó không phải là sách cấm… à ừm, thì vị đó chẳng có chút hứng thú nào hết.”
Trông thấy vẻ mặt ấy của đối phương, Eringin lặng lẽ bật cười rồi đưa nắm tay lên che miệng như thể bị ho.
Là một kẻ buôn bán nô lệ, chắc hẳn ông ta cũng đang nhớ lại một yêu cầu vô lý khó tin nào đó của khách hàng.
“Ồ không, thật thất lễ quá. Chỉ là, vừa rồi có phải anh nói là ngài Nicholas không nhỉ?”
“Vâng.”
“Bản danh sách khách hàng của chúng tôi… tất cả đều được ghi ở đây, nhưng sao lại không thấy tên của vị đó nhỉ…”
Vừa nói, ông vừa gõ gõ lên thái dương mình.
“Nhưng thôi, tạm thời bỏ qua chuyện không biết ngài Nicholas này có thật sự tồn tại hay không…”
Trong khoảnh khắc, Le Roi đang định hăng hái giải thích điều gì đó, nhưng Eringin chỉ đưa tay lên ngăn ông ta lại.
Dường như Eringin cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện nhân vật ấy có thực sự ở đó hay không.
Vậy ông ta hỏi thế là có ý gì? Họ có thể chứng minh rằng những gì mình nói là sự thật bao nhiêu lần cũng được, thế nhưng nếu như đối phương không định nghe lời giải thích thì họ còn có thể làm gì được chứ?
Trong lòng của Lawrence lúc này chỉ thuần túy là tò mò.
Eringin chỉ buông ra một câu hỏi sắc bén:
“Vậy các anh dự định sẽ kiếm được bao nhiêu lợi nhuận?”
Về cơ bản, các thương nhân nỗ lực gắng sức, tất cả chỉ vì lợi nhuận mình kiếm ra.
Nếu đã như vậy thì đây chính là câu hỏi quan trọng bậc nhất.
Khi lên kế hoạch, người ta sẽ phải xây dựng từ lập trường của mình trước. Hơn thế nữa, chẳng có thương nhân nào mà lại không cân nhắc đến lợi nhuận cả.
Thế nhưng, điều thú vị là trong giai đoạn tạo lập kế hoạch, dù là một thương nhân bình tĩnh lý trí đến thế nào thì chỉ cần đến bước dự đoán lợi nhuận, họ đều sẽ trở nên mù quáng. Mức lợi nhuận tính toán ban đầu có lúc thì nhiều đến bất thường, có lúc lại ít tới không ngờ đến.
Anh còn nghe nói rằng, quy mô của kế hoạch càng lớn thì sự chênh lệch giữa dự đoán và thực tế lại càng rõ rệt. Thầy của anh từng bảo, đó là bởi dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì con người cũng chẳng thể nào điềm đạm tỉnh táo đến mức hoàn hảo được.
Nếu như Le Roi có mưu đồ hiểm độc nào khác, chắc chắn ông ta sẽ đưa ra một con số bất thường.
Những người lập kế hoạch để đạt được lợi nhuận sẽ chỉ mơ đến lợi nhuận, còn những người lập kế hoạch để nói dối sẽ chỉ tập trung vào chi tiết kế hoạch đó.
Hơn thế nữa, những người nói dối đương nhiên sẽ không tin tưởng vào lời nói dối của mình, cũng chẳng hề mơ mộng tới chuyện kiếm lời.
“Nếu tính theo đồng vàng lumione…”
Nhưng Le Roi lại đối đáp hết sức rõ ràng:
“Tôi dự định bán nó với giá một trăm hai mươi đồng vàng.”
“Tôi nghe nói rằng chiếc áo khoác của vương phi Vương quốc Alain cũng có giá khoảng tầm đó.”
Eringin đang muốn hỏi, liệu có cơ sở nào cho con số đó không?
“Thị trường cho loại hàng hóa này ngập tràn những suy đoán và hư danh, tuy nhiên theo những gì tôi được nghe thì cuốn sách Trái tim của thần và sắt của nhà giả kim thuật Aran Mihail được bán với mức giá đúng một trăm lumione. Tôi tin chắc rằng, giá của cuốn sách này sẽ không thấp hơn thế.”
Ấy là mức giá chẳng thể nào tin được, chỉ cho một cuốn sách.
Tuy nhiên, nếu nhìn nhận một cách khách quan, dường như trong những ngành buôn bán những món đồ vô lý khó tin này thì chẳng có lý do gì để người ta không nhắm tới một mức lợi nhuận vô lý đến khó tin cả.
Eringin vẫn chăm chú quan sát Le Roi, không hề chớp mắt.
Cho đến tận khi ông ta nhắm mắt lại, Le Roi mới dám hít một hơi thật sâu.
“Vậy còn giá trị của cuốn sách được đưa ra làm tài sản thế chấp?”
“Chỉ cần đưa cuốn sách này cho một nhà buôn sách hàng đầu, nhất định có thể lập tức lấy được ba mươi đồng vàng.”
Ngay từ lúc bắt đầu cuộc thương lượng này, Le Roi đã đưa ra một cuốn sách khác. Mặc dù kích thước khá lớn nhưng bìa bọc của nó lại rất đơn giản mộc mạc, trông như kiểu nếu sử dụng nó với mục đích trang trí giá sách, chắc chắn chỉ có thể nhét nó vào để lấp đầy khoảng trống ở những ngăn bên dưới.
Mặc dù đối với Lawrence thì cuốn sách này trông chẳng có giá trị gì hết, nhưng mức giá của nó lại gần đủ số tiền vốn mà anh cần để mở cửa hàng trong mơ của mình ở một thị trấn. Tuy rằng anh biết núi cao bao giờ cũng có núi khác cao hơn, nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy, hóa ra có nhiều núi cao đến nghẹt thở như vậy.
Eringin thậm chí còn chẳng thèm gật đầu, ông ta chỉ rung một chiếc chuông nhỏ đặt trên bàn.
Sau đó, cánh cửa lặng lẽ không tiếng động mở ra, một cậu thiếu niên bước vào, ghé vào tai chủ nhân nói điều gì đó.
Eringin cuối cùng cũng gật đầu, còn cậu thiếu niên thì cúi đầu thật thấp và đi ra khỏi căn phòng.
“Tôi sẽ cho anh vay tám mươi đồng vàng. Như vậy đã đủ hay chưa?”
Le Roi thở ra một hơi ngắn ngủi, lớn giọng như thể thét lên.
“Đủ rồi.”
“Tuy nhiên, dù vụ mua bán này có diễn ra thuận lợi hay không, chúng tôi cũng sẽ lấy hai mươi đồng vàng chi phí hoa hồng.”
Khoản tiền này chỉ thấp hơn một chút so với giá trị của cuốn sách được sử dụng để thế chấp.
Điều này có nghĩa là dù cho giao dịch có thất bại đi chăng nữa, họ vẫn sẽ còn chút ít tiền lộ phí để trở về miền Nam.
“Và có một điều kiện nữa.”
“Là gì…”
Thế nhưng, câu nói đó không hàm chứa vẻ ngạc nhiên, mà giống như đang khẳng định dù chuyện gì cũng được.
Eringin đợi cho đến khi Le Roi đã ho xong rồi mới tiếp tục:
“Việc làm ăn của những người như chúng tôi cũng tương tự như đánh bạc vậy. May mắn đóng vai trò vô cùng quan trọng. Nếu như có thể, chúng tôi vẫn muốn tiếp tục thuận buồm xuôi gió để được ngồi trên mấy chiếc ghế này lâu thêm một chút.”
Ánh mắt của ông ta liền hướng về phía Lawrence.
“Điều kiện của tôi là, anh phải đi cùng để mua cuốn sách đấy. Anh hãy quan sát, lắng nghe, và nếu như anh không thấy có vấn đề gì, vậy thì chúng tôi sẽ cho vay tiền. Đó chính là điều kiện mà chúng tôi đưa ra.”
Tác Giả: jenny lawson
Nhà Xuất Bản: az việt nam
Tác Giả: dương thiên lý
Nhà Xuất Bản: cty sách hương giang
Tác Giả: mikumo gakuto
Nhà Xuất Bản: thái hà
Tác Giả: gayrill troyepoysky
Nhà Xuất Bản: đông a
Tác Giả: kōbō abe
Nhà Xuất Bản: bách việt
Tác Giả: rudyard kipling
Nhà Xuất Bản: đông a
Tác Giả: đỗ kh.
Nhà Xuất Bản: công ty tnhh domino books
Tác Giả: mizue tani
Nhà Xuất Bản: huy hoang bookstore
Tác Giả: triêu tiểu thành
Nhà Xuất Bản: đinh tị
Tác Giả: matt haig
Nhà Xuất Bản: nhã nam